Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

Kinh Vo Luong Tho (Pham 14 30)



Tụng kinh: Thích Huệ Duyên

Phẩm Mười Bốn
Cây Báu Khắp Nước

Nước Như Lai kia, nhiều loài cây báu, hoặc cây thuần vàng, hoặc cây thuần bạc, cây bằng lưu ly, cây bằng thủy tinh, cây bằng hổ phách, cây bằng mỹ ngọc, cây bằng mã não, duy chỉ do một thứ báu hợp thành, không có xen tạp.
Hoặc có hai báu, hoặc có ba báu, cho đến bảy báu, chuyển hợp mà thành, gốc thân cành ngọn, do báu ấy tạo, hoa lá quả quý, làm bởi báu khác. Hoặc có cây báu, chất vàng làm gốc, chất bạc làm thân, lưu ly làm cành, thủy tinh làm ngọn, hổ phách làm lá, mỹ ngọc làm hoa, mã não làm quả. Còn những cây khác, cũng có bảy báu, hợp làm gốc thân, cành lá hoa quả, tạo ra nhiều loại. Mỗi loại mỗi hàng, hàng hàng thẳng tắp, thân thân đối nhau, cành lá hướng nhau, hoa trái như nhau, sắc đẹp lộng lẫy, không gì hơn được. Khi gió mát thổi, phát ra ngũ âm, âm giai vi diệu, hài hòa tự nhiên. Các cây báu này, khắp cả nước ấy.

Phẩm Mười Lăm
Bồ Ðề Ðạo Tràng

Còn đạo tràng kia, cây Bồ Ðề cao, bốn trăm vạn dặm. Chu vi gốc cây, năm ngàn do-tuần, cành lá tỏa ra, hai mươi vạn dặm. Do tất cả báu, tự nhiên hợp thành, hoa quả xinh tươi, lộng lẫy chiếu khắp. Lại có màu sắc, hồng lục xanh trắng, các Ma Ni quý, vua các món báu, đươm chuỗi anh lạc, mây tụ báu kết, trang sức trụ báu.
Các linh các khánh, bằng vàng bằng ngọc, giăng khắp tứ phía, lưới báu trân diệu, che trùm bên trên, trăm ngàn vạn sắc, hực chiếu sáng nhau, vô lượng hào quang, vô biên chiếu diệu, tất cả trang nghiêm, tùy ứng mà hiện. Gió nhẹ len qua, cành cây kẽ lá, diễn ra pháp âm, vô cùng vi diệu, tiếng pháp chan hòa, khắp các nước Phật, mười phương thế giới, mầu nhiệm thanh thoát, vi diệu hòa nhã, cao tột bậc nhất.
Nếu có chúng sanh, thấy cây Bồ Ðề, nghe đặng âm thanh, ngửi đặng hương thơm, nếm đặng quả vị, xúc chạm hào quang, nhớ cây công đức, sáu căn thanh triệt, không có não hoạn, trụ Bất Thoái Chuyển, đến khi thành Phật. Lại nữa do thấy, cây Bồ Ðề kia, đắc đặng ba nhẫn: Một Âm Thanh Nhẫn, hai Nhu Thuận Nhẫn, ba Vô Sanh Pháp Nhẫn.
Phật bảo A Nan: "Cõi Phật như thế, cây cối hoa quả, cùng các chúng sanh, đều làm Phật sự, đây thảy đều do, nơi sức oai thần, nơi Sức Bổn nguyện, nơi Mãn Túc nguyện, nơi Minh Liễu nguyện, Kiên Cố nguyện và Cứu Cánh nguyện của Phật Vô Lượng Thọ".

Phẩm Mười Sáu
Nhà Cửa Lầu Gác

Lại nữa ở nơi, Phật Vô Lượng Thọ, giảng đường tinh xá, lầu quán lan can, cũng do bảy báu, tự nhiên hóa thành, lại thêm các loại, ngọc trắng Ma Ni, trùng trùng giăng bủa, sáng diệu vô thượng, các vị Bồ Tát, cung điện chỗ ở, cũng lại như thế. Trong đó có chỗ: Trên đất giảng kinh, tụng kinh thọ kinh, nghe kinh kinh hành, quán chiếu tọa thiền, trên không giảng tụng, thọ nghe kinh hành, quán chiếu tọa thiền. Hoặc là đắc đặng, quả Tu Ðà Hoàn, quả Tư Ðà Hàm, quả A Na Hàm, quả A La Hán. Người chưa đắc đặng A Duy Việt Trí, thì người ấy đặng A Duy Việt Trí. Mỗi tự niệm đạo, nói đạo hành đạo, thảy đều hoan hỷ.

Phẩm Mười Bảy
Suối Ao Công Ðức

Lại nữa hai bên, trái phải giảng đường, suối ao thông nhau, dài rộng sâu cạn, thảy đều nhất đẳng. Hoặc mười do-tuần, hai mươi do-tuần, thậm chí cho đến, trăm ngàn do-tuần, thơm tho trong suốt, đủ tám công đức. Quanh bờ vô số, cây hương Chiên Ðàn, cây trái tươi tốt, hoa quả thơm lừng, quang minh chiếu diệu, lá chen rợp đều, phủ xòa mặt ao, tỏa muôn ngàn hương, thế gian khó bì, hương theo gió bay, nương dòng nước thoảng.
Lại nữa ao đặng, trang sức bảy báu, đáy trải cát vàng. Hoa Ưu Bát La, hoa Bát Ðàm Ma, hoa Câu Mâu Ðầu, hoa Phân Ðà Lợi, muôn sắc lộng lẫy, chan hòa mặt nước. Nếu có chúng sanh, tới tắm trong ao, muốn nước tới chân, muốn nước tới gối, muốn nước tới lưng, muốn nước tới cổ. Hoặc muốn rưới thân, hoặc lạnh hoặc ấm, chảy nhanh chảy chậm, nước ấy nhất nhất, thanh tịnh tinh khiết, không hình không tướng, tùy ý chúng sanh, thần thể khai vui.
Cát báu chiếu khắp, cùng tận thâm sâu. Sóng lùi sóng tới, thong thả bủa văng, tiếng vang vi diệu, vô lượng âm thanh, hoặc giả nghe đặng, tiếng Phật Pháp Tăng, tiếng Ba La Mật, chỉ tức Tịch Tịnh, Vô Sanh Vô Diệt, mười lực Vô Úy, hoặc tiếng Vô Tánh, Vô Tác Vô Ngã, hoặc tiếng Ðại Từ Ðại Bi Hỷ Xả, hoặc tiếng Cam Lồ Quán Ðảnh Thọ Vị. Từng thanh từng loại, nghe đặng thế rồi, tâm kia thanh tịnh, chẳng chút phân biệt, chánh trực bình đẳng, thiện căn thuần thục, tùy chỗ muốn nghe, cùng pháp tương ưng, nguyện nghe tiếng nào, riêng nghe tiếng ấy, chỗ không muốn nghe, tuyệt nhiên chẳng nghe. Hằng bất thoái tâm A Nậu Ða La Tam Miệu Tam Bồ Ðề.
Mười phương thế giới, chư vị vãng sanh, đều ở hoa sen, trong ao bảy báu, tự nhiên hóa sanh, tất đặng thọ nhận, thanh hư làm thân, vô cực làm thể. Không còn nghe đến, tên của ba đường, ác não khổ nạn, không có giả thiết, huống chi thật khổ. Chỉ có âm thanh, vui vẻ tự nhiên, nên cõi nước kia, gọi là Cực Lạc.

Phẩm Mười Tám
Hiếm Có, Siêu Vượt Thế Gian

Nước Cực Lạc kia, có các chúng sanh, dung sắc vi diệu, vượt đời hiếm có, đồng cùng một loại, không tướng sai khác, chỉ vì thuận theo, phương tục nên có, các tên trời người. Phật bảo A Nan: "Ví như thế gian, có kẻ hành khất, nghèo khổ rách rưới, đứng bên cạnh vua, mặt mày hình trạng, đâu thể sánh bằng! Nếu vua so với, Chuyển Luân thánh vương, thì quả quê hèn, giống như hành khất, đứng cạnh bên vua. Chuyển Luân thánh vương, oai tướng bậc nhất, nhưng nếu so với, vua trời Ðao Lợi, lại xấu xí hơn. Ví như Ðế Thích, đem so sánh với, vua trời Thứ Sáu, dù gấp trăm ngàn, cũng chẳng tương đồng. Vua trời Thứ Sáu, nếu đem so với, Bồ Tát Thanh Văn, trong nước Cực Lạc, dung nhan tươi sáng, dù vạn ức lần, cũng không bì kịp.
Cung điện chỗ ở, áo quần ăn uống, cũng như cõi trời Tha Hóa Tự Tại, đến như oai đức, giai cấp phẩm vị, thần thông biến hóa, tất cả trời người, không thể đem sánh, trăm ngàn vạn ức, không thể tính kể. A Nan nên biết, Phật Vô Lượng Thọ, cõi nước Cực Lạc, công đức đoan trang, nghiêm tịnh như thế, không thể nghĩ bàn".

Phẩm Mười Chín
Thọ Dụng Ðầy Ðủ

Lại nữa, thế giới Cực Lạc, có các chúng sanh, đã sanh đang sanh, hoặc sẽ được sanh, đều được sắc thân, vi diệu như thế, hình mạo đoan nghiêm, vô lượng phước đức, trí huệ sáng suốt, thần thông tự tại. Các thứ thọ dụng, thảy đều đầy đủ, thảy đều phong phú, cung điện phục sức, hương hoa phan cái, đồ dùng trang nghiêm, chỗ cần tùy ý, đều được như ý. Nếu khi muốn ăn, chén bằng bảy báu, tự nhiên hiện trước, trăm món ăn uống, tự nhiên sung mãn. Tuy ăn như thế, nhưng thật chẳng ăn, thấy sắc ngửi hương, dùng ý để ăn. Sắc lực tăng trưởng, không có tiện uế, thân tâm nhu nhuyễn, không tham đắm vị, đến lúc ăn xong, đồ dùng biến mất, khi cần lại hiện.
Lại có các thứ, báu diệu làm áo, mủ đai anh lạc, quang minh vô lượng, trăm ngàn diệu sắc, thảy đều tự nhiên, đầy đủ trên thân. Nhà cửa chỗ ở, xứng hợp hình sắc, lưới báu giăng bủa, linh báu treo khắp, lạ lùng trân quý, trang hoàng khắp khắp. Quang sắc lộng lẫy, vô cùng vô tận, trang nghiêm diễm lệ. Lầu các lan can, điện đường phòng gác, vuông tròn rộng hẹp, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc ở hư không, hoặc ở đất bằng, an ổn thanh tịnh, vi diệu khoái lạc, vừa nghĩ liền hiện, thảy đều đầy đủ.

Phẩm Hai Mươi
Gió Ðức Mưa Hoa

Cõi nước Phật đó, đúng vào giờ ăn, bỗng nhiên gió đức, nổi lên chầm chậm, lướt xuyên màn lưới, len hàng cây báu, phát tiếng vi diệu, diễn nói Khổ Không, Vô Thường Vô Ngã, các Ba La Mật. Rộng truyền muôn thứ, hương đức ấm diệu, có người nghe đặng, tập khí trần lao, tự nhiên chẳng khởi. Gió chạm vào thân, an hòa điều thích, ví như tỳ-kheo, đắc Diệt Tận Định. Gió lại thổi vào, rừng cây bảy báu, hoa rơi kết nhóm, từng sắc từng quang, đầy khắp cõi Phật.
Từng màu từng sắc, không xen không tạp, uyển chuyển sáng suốt, như Ðâu La Miên. Chân bước lên hoa, lún sâu bốn lóng, theo bước chân giở, phẳng lại như cũ. Qua bữa ăn xong, hoa kia tự mất, mặt đất thanh tịnh, lại giăng hoa mới. Tùy thời tùy tiết, trở lại biến khắp, như trước không khác, sáu lần như thế.

Phẩm Hai Mươi Mốt
Sen Báu Phật Quang

Lại hoa sen báu, đầy khắp thế giới, mỗi mỗi hoa sen, trăm ngàn ức lá, hoa đó quang minh, vô lượng màu sắc. Sắc xanh ánh xanh, sắc trắng ánh trắng, đen vàng đỏ tía, hào quang cũng hệt. Lại nữa còn có, vô lượng diệu bảo, trăm ngàn Ma Ni, đẹp lạ chiếu sáng, minh diệu hơn ánh, mặt trời mặt trăng. Hoa sen đó độ, chừng nửa do-tuần, hoặc một hoặc hai ba bốn, cho đến trăm ngàn do-tuần, trong mỗi hoa sen, ánh sáng phát ra, ba mươi sáu trăm ngàn vạn ức tia. Trong mỗi một tia, hiện ba mươi sáu trăm ngàn ức Phật. Thân sắc vàng tía, tướng tốt thù đặc. Mỗi một đức Phật, cũng lại phóng ra, trăm ngàn quang minh, chiếu khắp mười phương, nói pháp vi diệu. Như chư Phật ấy, mỗi mỗi an lập, vô lượng chúng sanh, nơi Phật chánh đạo.

Phẩm Hai Mươi Hai
Quyết Chứng Quả Tối Cực

Lại nữa A Nan! Trong cõi Phật đó, thảy đều không có: Ánh lửa bóng tối, mặt trời mặt trăng, tinh tú chiếu diệu, hiện tượng ngày đêm. Cũng không có tên, tháng năm kiếp số, lại không chấp trụ vào các nhà cửa, đối tất cả nơi, không có hình thức, không có danh hiệu, thủ xả phân biệt, chỉ thọ khoái lạc, thanh tịnh tối cực. Nếu có thiện nam, nếu có thiện nữ, đã sanh sẽ sanh, thảy đều được trú trong Chánh Ðịnh Tụ, quyết định chứng đặng, quả vị Vô Thượng Chánh Ðẳng Chánh Giác. Tại vì sao thế? Nếu là Tà Định và Bất Định Tụ, chẳng thấu triệt đặng, nhân tối cực đó.

Phẩm Hai Mươi Ba
Mười Phương Chư Phật Tán Thán

Lại nữa A Nan! Ở về phương Ðông, thế giới nhiều như, số cát sông Hằng, mỗi mỗi thế giới, có hằng sa Phật, mỗi vị đều dùng, tướng lưỡi rộng dài, phóng vô lượng quang, nói lời thành thật, xưng tán công đức Phật Vô Lượng Thọ, không thể nghĩ bàn. Hướng Nam Tây Bắc, hằng sa thế giới, chư Phật xưng tán, cũng lại như thế. Bốn hướng phụ và hai hướng trên dưới, hằng sa thế giới, chư Phật xưng tán, cũng lại như thế.
Tại vì sao thế? Bởi muốn khiến cho, chúng sanh phương khác, nghe danh hiệu Phật, phát tâm thanh tịnh, quán chiếu thọ trì, quy y cúng dường, cho đến hay phát, một niệm tịnh tín, có được căn lành, chí tâm hồi hướng, nguyện sanh nước ấy. Tùy nguyện được sanh, đắc Bất Thoái Chuyển, cho đến Vô Thượng Chánh Ðẳng Bồ Ðề.

Phẩm Hai Mươi Bốn
Ba Bậc Vãng Sanh

Phật bảo A Nan: Mười phương thế giới, chư thiên nhân dân, số người chí tâm, nguyện sanh nước đó, thường gồm ba bậc:
Những bậc Thượng bối, ly gia đoạn dục, hành hạnh sa-môn, phát tâm Bồ Ðề, nhất hướng chuyên niệm, Phật A Di Ðà, tu các công đức, nguyện sanh nước đó. Các chúng sanh này, đến lúc lâm chung, Phật A Di Ðà, cùng các thánh chúng, hiện ở trước mặt, trong một khoảnh khắc, liền được tiếp dẫn, vãng sanh Cực Lạc, bèn tự hóa sanh, trong ao bảy báu, trí huệ dõng mãnh, thần thông tự tại. Do đó A Nan! Có chúng sanh nào, muốn trong đời này, thấy Phật Di Ðà, phải nên phát tâm, Vô Thượng Bồ Ðề. Lại phải chuyên niệm, cõi nước Cực Lạc, tích chứa căn lành, liền đem hồi hướng, thế nên thấy Phật, sanh về nước đó, đặng Bất Thoái Chuyển, cho đến đắc quả, Vô Thượng Bồ Ðề.
Với bậc Trung bối, tuy rằng không thể hành hạnh sa-môn, tu công đức lớn, nhưng phải phát tâm, Vô Thượng Bồ Đề, nhất hướng chuyên niệm, Phật A Di Ðà. Tùy chỗ huân tu, các công đức lành, phụng trì trai giới, khởi dựng tháp tượng, cúng dường sa- môn, đốt đèn treo phan, rải hoa đốt hương, lấy đó hồi hướng, nguyện sanh nước kia. Người đó mạng chung, Phật A Di Ðà, hóa hiện thân Ngài, quang minh tướng tốt, đủ như chân Phật, cùng với thánh chúng, trước sau vây quanh, hiện trước người đó, nhiếp thọ tiếp dẫn, liền theo hóa Phật, vãng sanh nước đó, trụ Bất Thoái Chuyển, Vô Thượng Bồ Ðề. Trí huệ công đức, sau bậc Thượng bối.
Với bậc Hạ bối, nếu như không thể, tạo các công đức, phải nên phát tâm, Vô Thượng Bồ Ðề, một lòng chuyên niệm, Phật A Di Ðà, vui vẻ tin sâu, chẳng sanh nghi ngờ, đem tâm chí thành, nguyện sanh Cực Lạc. Ðến khi mạng chung, người ấy trong mộng, thấy Phật Di Ðà, cũng được vãng sanh. Trí huệ công đức, sau bậc Trung bối.
Nếu có chúng sanh, trụ pháp Ðại Thừa, đem tâm thanh tịnh, hướng Vô Lượng Thọ, cho đến mười niệm, nguyện sanh nước Ngài, nghe pháp thâm sâu, liền sanh tin hiểu, nhẫn đến đạt được, một niệm tịnh tâm, niệm đức Phật kia. Người ấy mạng chung, thấy Phật Di Ðà, sanh về Cực Lạc, được Bất Thoái Chuyển, Vô Thượng Bồ Ðề.

Phẩm Hai Mươi Lăm
Chánh Nhân Vãng Sanh

Lại nữa A Nan! Nếu như có người, thiện nam thiện nữ, nghe kinh điển này, thọ trì đọc tụng, biên chép cúng dường, ngày đêm không ngừng, cầu sanh Cực Lạc, phát tâm Bồ Ðề, giữ gìn giới cấm, vững vàng không phạm. Lợi lạc hữu tình, căn lành đã làm, đều ban cho họ, khiến họ an lạc, nhớ niệm đức Phật Di Ðà phương Tây, cùng quốc độ Ngài. Người này mạng chung, sắc tướng như Phật, mỗi mỗi trang nghiêm, sanh về cõi báu, mau được nghe pháp, hằng bất thoái chuyển.
Lại nữa A Nan! Nếu có chúng sanh, muốn sanh Cực Lạc, tuy rằng không thể, đặng Tinh Tấn lớn, hoặc đặng Thiền Định, tận trì kinh giới, nhưng cốt làm lành: Một không sát sanh, hai không trộm cắp, ba không dâm dục, bốn không vọng ngữ, năm không thêu dệt, sáu không ác khẩu, bảy không lưỡng thiệt, tám không tham lam, chín không sân giận, mười không si mê. Như thế suốt cả ngày đêm nghĩ nhớ, thế giới Cực Lạc, Phật A Di Ðà, các thứ công đức, các thứ trang nghiêm, hết lòng quy y, đảnh lễ cúng dường, người này mạng chung, không kinh không sợ, tâm không điên đảo, liền được vãng sanh, về cõi Cực Lạc. Nếu sự đa đoan, không thể ly gia, bận rộn không thể, đại tu trai giới, nhất tâm thanh tịnh, những lúc rỗi rảnh, thân tâm đoan chính, dứt muốn bỏ lo, từ tâm tinh tấn, không nên sân giận, đoạn trừ tật đố, tham lam bỏn sẻn, trong lòng chẳng chuốt, hối hận nghi ngờ.
Phải nên hiếu thuận, trung tín hết lòng, tin kinh Phật nói, nghĩa lý thâm sâu, tin nơi đạo lý, làm lành đặng phước, phụng trì tất cả các pháp như thế, không được thiếu sót, nghĩ suy chín chắn. Muốn đặng độ thoát, ngày đêm thường niệm; muốn nguyện vãng sanh, cõi nước thanh tịnh, của Phật Di Ðà, mười ngày mười đêm, cho đến một ngày, một đêm nối nhau, không hề gián đoạn, mạng chung đều đặng, vãng sanh Cực Lạc, hành Bồ Tát đạo.
Chư vị vãng sanh, thảy đều đắc đặng, A Duy Việt Trí, đủ sắc vàng ròng, ba mươi hai tướng, đều sẽ thành Phật. Muốn được làm Phật, ở cõi nước nào, tùy theo tâm nguyện. Do nơi chư vị, ngày đêm tinh tấn, cầu đạo không dừng, quyết định kết quả, sở nguyện chẳng luống. Lại nữa A Nan! Do nghĩa lợi này, vô lượng vô số, không thể nghĩ bàn, chẳng có sai khác, vô biên thế giới, chư Phật Như Lai, đồng thanh xưng tán, công đức của đức Phật Vô Lượng Thọ.

Phẩm Hai Mươi Sáu
Lễ Cúng Nghe Pháp

Lại nữa A Nan! Mười phương thế giới, các chúng Bồ Tát, vì muốn chiêm lễ, Cực Lạc thế giới, Phật Vô Lượng Thọ, đều đem hương hoa, tràng phan bảo cái, đi đến chỗ Phật, cung kính cúng dường, nghe nhận kinh pháp, tuyên bố hóa đạo, xưng tán cõi Phật, công đức trang nghiêm. Bấy giờ Thế Tôn, liền nói kệ rằng:

Cõi nước Phật phương Ðông,
Nhiều như cát sông Hằng.
Hằng sa chúng Bồ Tát,
Ðến lễ Vô Lượng Thọ.
Và chín phương còn lại,
Cũng đồng lễ như thế.
Ðều đem tâm cung kính,
Dâng cúng món trân diệu.
Phát âm thanh hòa nhã,
Ngợi khen Tối Thắng Tôn.
Thần thông huệ rốt ráo,
Thâm nhập sâu cửa pháp.
Nghe danh đức Phật thánh,
An ổn đặng lợi lớn.
Trong các món cúng dường,
Siêng tu không biếng mỏi.
Quán cõi thù thắng kia,
Vi diệu khó nghĩ bàn.
Công đức trang nghiêm khắp,
Các cõi Phật khó bằng.
Nhân phát tâm Vô Thượng,
Nguyện chóng thành Bồ Ðề.

Liền đó đấng Tối Thắng,
Mỉm cười hiện thân vàng.
Quang minh từ miệng phóng,
Chiếu khắp mười phương cõi.
Thâu về nhiễu quanh Phật,
Ba vòng xong nhập đảnh.
Bồ Tát thấy hào quang,
Liền chứng ngôi Bất Thoái.
Lúc hội tất cả chúng,
Ðồng sanh tâm hoan hỷ.
Phật ngữ phạm rúng động,
Bát âm thông diệu thanh.
Chánh Sĩ mười phương tới,
Ta tất biết nguyện kia.
Chí cầu nghiêm Tịnh Độ,
Thọ ký sẽ thành Phật.
Liễu triệt tất cả pháp,
Như dư vang mộng huyễn.
Ðủ đầy các diệu nguyện,
Ắt thành cõi như thế.
Biết cõi như bóng ảnh,
Thường phát tâm hoằng thệ.
Rốt ráo đạo Bồ Tát,
Ðủ đầy cội công đức.
Tu thắng hạnh Bồ Ðề,
Thọ ký sẽ thành Phật.
Thông đạt các pháp tánh,
Tất cả Không, Vô Ngã.
Chuyên cầu tịnh độ Phật,
Ắt thành cõi như thế.
Nghe pháp vui nhận hành,
Ðược tới chỗ thanh tịnh.
Nhất định Vô Lượng Tôn,
Thọ ký thành Ðẳng Giác.
Cõi thù thắng vô biên,
Sức bổn nguyện Phật kia.
Nghe danh muốn vãng sanh,
Dự vào ngôi Bất Thoái.
Bồ Tát phát chí nguyện,
Nguyện cõi mình không khác.
Nhớ rộng độ tất cả,
Ðều phát tâm Bồ Ðề.
Xả bỏ thân luân hồi,
Ðều khiến lên bờ giác.
Gần gũi vạn ức Phật,
Ði giáo hóa các cõi.
Cung kính hoan hỷ đi,
Ðộ xong về An Dưỡng.

Phẩm Hai Mươi Bảy
Ca Thán Phật Ðức

Phật bảo A Nan: "Bồ Tát nước đó, nương oai thần Phật, trong khoảng bữa ăn, lại tới mười phương, vô biên cõi tịnh, cúng dường chư Phật. Hương hoa tràng phan, những đồ cúng dường, vừa nghĩ liền đến, đều hiện trong tay, trân diệu thù đặc, thế gian chẳng có. Dâng cúng dường Phật và chúng Bồ Tát, các hoa đã rải, liền ngay trên không, kết làm một hoa, hoa đều hướng xuống, tròn đẹp biến khắp, hóa thành lọng hoa.
Trăm ngàn quang sắc, mỗi sắc mỗi hương, mùi hương xông khắp, bảo cái nhỏ nhất, đầy mười do-tuần, như thế chuyển bội, cho đến che cùng, khắp cả tam thiên, đại thiên thế giới, tùy theo trước sau, thứ tự biến mất. Sau rốt nếu không, còn rải hoa mới, chỗ hoa rải trước, cuối cùng chẳng rơi. Ở trong hư không, hòa tấu nhạc trời, dùng âm vi diệu, ca thán Phật đức. Trải qua khoảnh khắc, quay về bổn quốc, cùng tụ hợp nơi, giảng đường bảy báu.
Phật Vô Lượng Thọ, rộng nói đại giáo, diễn sướng diệu pháp, thảy đều hoan hỷ, tâm giải đạo đạt. Gió hương liền thổi, qua cây bảy báu, phát tiếng ngũ âm, vô lượng diệu hoa, theo gió rải tung, ra khắp bốn phía, tự nhiên cúng dường, như thế không dừng. Tất cả chư thiên, mỗi vị mang theo, trăm ngàn hương hoa, muôn thứ âm nhạc, cúng dường Phật kia, cùng chư Bồ Tát, và chúng Thanh Văn, lui tới trước sau, hớn hở khoái lạc.
Ðây do bổn nguyện, Phật Vô Lượng Thọ, gia trì oai lực, và cũng đã từng, cúng dường Như Lai, thiện căn tương tục, vì không khuyết giảm, vì khéo tu tập, vì khéo nhiếp thọ, vì khéo thành tựu".

Phẩm Hai Mươi Tám
Ðại Sĩ Thần Quang

Phật bảo A Nan: "Trong cõi nước đó, các Bồ Tát chúng, đều đồng thấy suốt, nghe thấu mọi sự, tám phương trên dưới, quá hiện vị lai, chư thiên nhân dân, cho đến các loài, bò bay máy cựa, tâm ý thiện ác, lời miệng muốn nói, chừng nào độ thoát, đắc đạo vãng sanh, đều dự biết cả. Lại cõi Phật đó, các chúng Thanh Văn, thân sáng một tầm, quang minh Bồ Tát, chiếu trăm do- tuần. Có hai Bồ Tát, tối tôn bậc nhất, oai thần quang minh, chiếu khắp tam thiên, đại thiên thế giới".
A Nan bạch Phật: "Hai vị Bồ Tát, danh hiệu là gì?"
Ðức Phật liền bảo: "Một vị danh gọi, là Quán Thế Âm; một vị danh gọi, là Ðại Thế Chí. Cả hai vị này, nơi cõi Sa Bà, tu hạnh Bồ Tát, vãng sanh nước kia, thường ở hai bên, trái phải của đức Phật A Di Ðà. Muốn đến mười phương, vô lượng chỗ Phật, tùy tâm liền đến, hiện nơi cõi này, làm lợi lạc lớn. Ngay trong thế gian, nếu các thiện nam và các thiện nữ, gặp lúc cấp nạn, rơi vào khủng bố, quay về nương tựa, Bồ Tát Quán Âm, đều được giải thoát".

Phẩm Hai Mươi Chín
Nguyện Lực Hoằng Thâm

Lại nữa A Nan! Trong cõi Phật đó, tất cả Bồ Tát, hiện tại vị lai, đều đang rốt ráo, Nhất Sanh Bổ Xứ. Duy trừ nguyện lớn, vào cõi sanh tử, vì độ quần sanh, làm sư tử hống, khoác đại giáp trụ, công đức hoằng thệ, dùng tự trang nghiêm. Tuy rằng sanh vào, đời ác năm trược, thị hiện giống họ, thẳng tới thành Phật, không thọ hướng ác, sanh đâu cũng thường, biết mạng đời trước. Phật Vô Lượng Thọ, ý muốn độ thoát, các loại chúng sanh, mười phương cõi nước, đều khiến vãng sanh, nước Cực Lạc kia. Tất khiến đặng chứng, vào đường Niết Bàn, tất khiến cho người, hành đạo Bồ Tát, đều đặng thành Phật. Ðã thành Phật rồi, cùng nhau giáo thọ, cùng nhau độ thoát. Triển chuyển như thế, không thể tính kể. Mười phương thế giới, Thanh Văn Bồ Tát, các loài chúng sanh, sanh về nước đó, đặng đạo Niết Bàn, đều sẽ thành Phật, không thể tính kể. Trong nước Phật đó, thường như nhất pháp, không có tăng nhiều.
Tại vì sao thế? Giống như biển lớn, là vua của nước, muôn sông đỗ về, đều vào biển cả, mà nước biển lớn, nào có tăng giảm? Tám phương trên dưới, vô số nước Phật. Nước A Di Ðà, lâu dài rộng lớn, sáng đẹp vui vẻ, vô cùng độc đáo, trang nghiêm thù thắng.
Vốn do đương lúc, còn làm Bồ Tát, sở nguyện cầu đạo, tích lũy công đức. Phật Vô Lượng Thọ, ân đức bố thí, tám phương trên dưới, vô cùng vô tận, sâu rộng vô lượng, không thể nói hết.

Phẩm Ba Mươi
Bồ Tát Tu Trì

Lại nữa A Nan! Trong cõi nước đó, tất cả Bồ Tát, thiền định trí huệ, thần thông oai đức, thảy đều viên mãn, bí tạng chư Phật, thông đạt rốt ráo, điều phục các căn, thân tâm nhu nhuyễn, sâu vào chánh huệ, tàng dư tập khí, chẳng còn dấy khởi, theo chỗ Phật hành, thất giác thánh đạo, tu hành Ngũ Nhãn, chiếu Chân đạt Tục. Nhục nhãn giản trạch, Thiên nhãn thông suốt, Pháp nhãn thanh tịnh, Huệ nhãn thấy chân, Phật nhãn đầy đủ, rõ biết pháp tánh.
Biện tài tổng trì, tự tại vô ngại, khéo giải thế gian, phương tiện vô biên, chỗ nói chân thật, vào sâu nghĩa vị. Ðộ chúng hữu tình, diễn nói chánh pháp, vô tướng vô vi, không buộc không mở, không phân không biệt, xa lìa điên đảo, ngay chỗ thọ dụng, đều không nhiếp thủ, đi khắp cõi Phật, không luyến không chán, không vui không cầu, cũng không tưởng cầu, không ta không người, không tưởng oán trái.
Tại vì sao thế? Bởi các Bồ Tát, đối với chúng sanh, đem từ bi lớn, lợi ích quần sanh, xả ly chấp trước, thành tựu vô lượng, vô biên công đức. Lấy huệ vô ngại, giải pháp Như Như, khéo biết Tập Diệt, phương tiện âm thanh, không vui tiếng đời, thích trong chánh luận, biết tất cả pháp, thảy đều không tịch, sanh thân phiền não, tận dứt cả hai. Ở trong tam giới, bình đẳng siêng tu, rốt ráo Nhất Thừa, đến bờ giác kia. Quyết đoạn lưới nghi, chứng vô sở đắc, dùng Trí Phương Tiện, tăng trưởng rõ biết, vốn tự xưa nay, an trụ thần thông, đắc đạo Nhất Thừa, liễu ngộ do đấy, không do gì khác!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hien huu nhu that da va dang

Vào ngày 27 tháng 6, 1986, Thiền sư phụ tá Vipassana, ông Graham Gambie qua đời sau khi mang bệnh một thời gian ngắn. Graham là một trong ...